Mặc dù con voi vẫn đang tỏa sáng rực rỡ, nhưng nó đã không có hình dạng đó nếu như không bị đập vỡ. Tôi không phải chịu hình phạt nào khi làm vỡ con voi ấy, mà thay vào đó tôi đã học được một bài học đáng giá.Tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến ba mẹ và người lớn trong nhà, và quan tâm nhiều hơn đến những lời dạy bảo từ những người lớn tuổi.
Ngày mà tôi làm vỡ con voi là một ngày không tốt lành.
Câu chuyện bắt đầu bằng việc cha tôi được điều động đến một chiếc tàu Cảnh Sát Biển, vì vậy tất cả chúng tôi đều vật lộn với sự chán nản. Tệ hơn nữa, cả anh chị em tôi và tôi, lúc đó chúng tôi là một bộ ba, vừa la hét và chạy ầm ầm lên xuống ngôi nhà trong khi người mẹ tội nghiệp của tôi đang cố gắng dọn dẹp vệ sinh. Tất cả mọi người trong nhà đều suy sụp tinh thần. (Còn trong trường hợp của mẹ tôi thì là suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần).
Đó là cái ngày mà tôi làm vỡ con voi.
Mẹ tôi đã mua con voi ấy ở trên mạng. Nó khiến bà nhớ đến một bức tượng của dì bà. Bà yêu quý con voi ấy và thường khiển trách chúng tôi – những đứa trẻ cũng say mê con voi ấy – là không được chơi đùa trên nó, không được nhảy qua nó, và tất nhiên là không được cưỡi lên nó. Mặc dù cũng có thiện ý nhưng chúng tôi thường ít để tâm đến điều đó. Chúng tôi bắt đầu chơi xung quanh nó, rồi sau đó chơi những trò chơi khác với nó, và cuối cùng nó cũng trở nên xấu xí đi khi bị trèo lên và phi nước đại theo đúng kiểu một cuộc đua. Ngày mà con voi bị hỏng, tôi nhớ mẹ tôi đã cảnh cáo tôi hơn một lần vì đã nghịch nó.

Tôi không thể nhớ là cuối cùng điều gì đã đẩy tất cả chúng tôi vượt khỏi giới hạn. Có lẽ chúng tôi đã nhiều lần làm tung tóe đống bụi mà bà đang quét. Cũng có lẽ một trong chúng tôi đã chọn sai thời điểm để vừa chạy vừa la hò khắp khu bếp. Bất kể lý do là gì, cuối cùng thì mẹ tôi cũng nổi cáu. Khi bà không thể kiềm chế, bà bắt đầu la hét chúng tôi trong sự bực bội. Cuối cùng, sự thất vọng của bà đã nhường chỗ cho sự đau khổ. Bà bắt đầu khóc, và cứ thế mãi.
Cứ như vậy, cả bọn chúng tôi ôm chặt lấy nhau và thổn thức trong sự căng thẳng thần kinh tột độ. Điều đó diễn ra một lúc, trước khi chúng tôi lau nước mắt và xích lại gần nhau hơn. Sau đó, rất bất ngờ, mẹ tôi hỏi: “Ai muốn đi ăn kem nào?” Và cứ thế, cảm xúc của bọn tôi quay ngoắt 180 độ và sự huyên náo vui vẻ liền ập tới. Cả bọn chạy ngay lên lầu để thay đồ. Tôi bắt đầu nhảy qua con voi. Lùi lại. Lùi lại. Nhanh hơn và nhanh hơn cho đến khi…RẦM!
Tôi đã chỉ hơi lỡ một nhịp trong các bước chân của mình. Bàn chân trần của tôi đã dẫm xuyên qua con voi từ lớp men của bức tượng. Chỉ trong chốc lát, tôi nhìn chằm chằm vào bàn chân, không hề cảm thấy đau đớn gì. Tôi không thể cử động bàn chân bên trong con voi. Điều vừa diễn ra có vẻ như là không thể tưởng tượng được.
Rồi máu cũng bắt đầu tuôn ra từ hàng ngàn vết cắt li ti trên chân tôi. Tôi bắt đầu gào lên. Mẹ tôi vội chạy đến. Bà hiểu ra mọi chuyện trong nháy mắt, và lập tức giúp tôi mà không nói một lời nào. Mẹ kéo tôi ra khỏi con voi. Bà vứt những mảnh vỡ sắc nhọn đi. Mẹ bế tôi vào bồn tắm và lau các vết thương cho tôi. Tuy nhiên, vào lúc đó tôi lại lo lắng về việc đi ăn kem hơn bất cứ điều gì khác. Tôi hít một hơi thật sâu, sụt sịt để tìm lại giọng nói rồi hỏi: “Mình vẫn đi ăn kem chứ hả mẹ?” Bà không hề ngần ngại mà trả lời rằng tôi vẫn được đi ăn kem. Sự quan tâm của một người mẹ trong giờ phút con mình cần nhất chính là lòng nhân từ.
Và chúng tôi đã đi ăn kem với bánh quy giòn và kẹo dẻo hình con sâu trang trí ở trên. Khi chúng tôi quay trở về và trong những ngày tiếp theo, cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách bình yên. Vài tuần sau, cha tôi trở về nhà, ông muốn làm mẹ tôi vui lòng nên đã biến con voi đó thành một cây đèn và nó đã thắp sáng ngôi nhà của chúng tôi cho đến tận hôm nay.

Mặc dù con voi vẫn đang tỏa sáng rực rỡ, nhưng nó đã không có hình dạng đó nếu như không bị đập vỡ. Tôi không phải chịu hình phạt nào khi làm vỡ con voi ấy, mà thay vào đó tôi đã học được một bài học đáng giá. Trong rất nhiều lần tôi làm mẹ tức giận thì bà đều giúp tôi sửa sai và cảnh báo tôi. Tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến ba mẹ và người lớn trong nhà, và quan tâm nhiều hơn đến những lời dạy bảo từ những người lớn tuổi. Khi tôi đập vỡ con voi, tôi cũng đã đập vỡ luôn những thói quen xấu của mình, hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ nhiều hơn về việc cố gắng thay đổi những thói quen xấu.
John Falce là một cậu bé 12 tuổi. Cậu theo đạo Thiên Chúa, sống với cha là một phi công quân sự và mẹ là người được đào tạo nghệ thuật ở Florentine, cùng với 2 anh trai và một em gái trong một nông trại rộng 4 mẫu Anh ở Milton, Fla. Cậu ấy thử nuôi heo trong khoảng thời gian nghỉ học. Cậu bắt đầu viết lách trong khi giúp đỡ mẹ biên tập cuốn sách của bà. Cậu bé yêu thích những câu chuyện tốt đẹp và hy vọng rằng độc giả sẽ thích bài viết này.
John Falce
EPOCH TIMES